Tự sự nhớ Cam Ranh – những ngày biển vắng
Thèm đi, thèm lắm, thèm vô cùng, từng cơn thèm cứ liên tù tì như sóng biển vỗ dập dềnh mãi trong lòng. Chợt ghiền, ghiền cái mùi biển táp vào mặt, sáng ra nằm dài trên cát, đằng kia gần thôi sóng ùa tới vỗ vào mặt như lay tỉnh. Sóng rì rào, rì rào như hát, thoải mái và hồi hộp chờ mặt trời nhô lên từ đằng xa, và mỗi lần lặng ngắm bình binh say đắm như thể lần đầu được ngắm.