Những ngày chùn chân “Thèm Đà Lạt”
”Thèm Đà Lạt ghê!”, câu nói luẩn quẩn trong suốt gần nửa năm qua. Nếu được quay trở lại cách đây vài tháng, hẳn tôi sẽ không từ chối lời rủ rê của chị Dương cùng đi lên Đà Lạt để phụ chị quốc bẩm mảnh vườn đang còn dang dở ở farm.
Đếm đi đếm lại, chả nhớ là đã đi Đà Lạt bao nhiêu lần. Chỉ nhớ là đã từng đặt chân đến cách đây 7 năm rồi sau đó thì không đếm hết số lần đi xe máy, xe khách. Đà Lạt gần Sài Gòn lắm, chi phí đi lại rẻ, ăn uống cũng rẻ. Các hoạt động cũng đa dạng phù hợp với mọi người, mọi lứa tuổi nhất là dịp cuối tuần. Vì lẽ đi nhiều lần như thế, sự thân quen với thành phố này luôn mặc nhiên hiện hữu. Bạn tôi mỗi lần lên Đà Lạt đều dùng từ “về” như thể gắn cho miền đất này là nhà, là quê hương để cứ nhắc nhớ. Đã thế dịch lâu quá không ghé lên, cảm giác thèm đi Đà Lạt cái cứ âm ỉ không thôi.
Dalat Camp – Có ngôi nhà bên đồi
Ngày còn bé lắm, quanh năm quen với ruộng đồng, cày cấy, con trâu, nhìn nhận thế giới bên ngoài qua chiếc tivi loang lổ nhiều màu cũ mèm mà ba mình mua lại từ một chú abc nào đó. Ngày đó mình hay mơ màng về ngôi nhà “bên đồi thông” – một ngôi nhà nhỏ xíu xiu, giản đơn nhưng ấm cúng. Nơi mình có thể nhẹ nhàng thong dong với cây cối, suối nguồn và thu hết mọi thứ giữ cho riêng mình.
Giờ lớn lắm, gần 30 tuổi đầu đã từng đi qua nhiều nơi, đi một vài nước, vượt qua bao nhiêu đèo, bao nhiêu suối, cũng thu được nhiều cảnh sắc vào tâm thức. Thế nhưng ngôi nhà ấy vẫn chưa hiện hữu cho đến một ngày, một buổi chiều men theo chân con đường vào suối Vàng chân đến “Dalat Camp”. Một ngôi nhà núp dưới bóng cây đa già dưới chân đồi, kề bên suối – thơ đến nao lòng.
Về Camp
Dalat Camp là một khu phức hợp cắm trại nằm ở Xã Lát – huyện Lạc Dương tỉnh Lâm Đồng. Cách trung tâm Tp. Đà Lạt lên phía Bắc tầm 25km, khu Camp nổi tiếng với những túp lều mông cổ trắng trải trên những thảm cỏ xanh, ngôi nhà gỗ kề bên suối, ngôi nhà phủ đầy hoa leo có chuồng gà, bầy thỏ, đàn ngỗng, vườn rau và nhiều nhiều lắm…
Mình được dịp quen biết với chị Dương qua một người bạn khi nhóm bạn mình được mời lên chơi dịp lễ 30/4 khi khu camp chưa hoàn thiện. Đây cả một chặng đường dài suốt hơn 3 năm thai nghén với những chuyến xe ngược xuôi SG-ĐL của gia đình chị cùng gia đình anh Huy.
Ban đầu là dựng căn nhà gỗ sát chân đồi, trồng nhiều loại hoa dây leo phủ hết cả. Tiếp đó là căn nhà gỗ ven suối, nằm im lìm dưới bóng cây đa. Một khu vườn được cải tạo để trồng hoa màu, nuôi thêm gà, ngỗng, thỏ, chó và trên mỗi mái nhà đều có những chiếc chuồng bé cho những chú bồ câu.
Vén lều đón bình minh
Ðó là những gì có thể thấy, nhận diện về một quang cảnh Ðà Lạt khác biệt đầy quyến rũ, hư ảo. Ước mơ ấy thôi thì không phải nhà của mình, nhưng cũng là một điểm đến đáng để trải nghiệm ở Đà Lạt. Nơi cùng đám bạn tới chơi để huyên thuyên vài câu chuyện về rau, quả rồi vào vườn hái rau làm bếp, dạo quanh khúc suối với đàn ngỗng,….
Sáng sớm mơ màng vén mảng lều, cựa quậy vì se lạnh, gọi đám bạn dậy đón nắng và lắng nghe đàn chim bồ câu ríu rít, mấy chốc lại thêm chút tăm tia đàn gà nhắng nhít tục ta tục tát đòi nhảy ổ,…
Qua những đồi thông
Sau tách cà phê, bữa sáng đơn giản với mì ấp la. Tụi mình được chị Dương dẫn vào khu nhà gỗ khác của nhà chị cách đó tầm 7km.
Cả đoạn đường là những tiếng dở khóc dở cười khi những chiếc xe không leo lên nổi những đoạn dốc gồ ghề phải dắt bộ. Khu này còn hoang sơ lắm, chỉ có núi đồi, đường mòn len lỏi qua những con suối, không một ngôi nhà nào quanh đây.
Kế căn nhà gỗ phía trong này lại có một con suối khác, cả nhóm tụm lại chơi tạt nước một hồi rồi về lại camp làm đồ ăn trưa.
Chiều buông ven suối, bữa tối với những câu chuyện không hồi kết
Nếu những ngày này nắng vàng ruộm, hoàng hôn ngả màu cháy trầm mặc, yên ả như chính phố núi cao nguyên này vậy. Cảm giác nhẹ bẫng, man mác khó tả ấy quá đỗi đặc biệt, khiến người ta dù cố gắng đến mấy, cũng chẳng thể bỏ quên nơi này.
Trời sập tối lạnh, những đám sương dần dà tà tà xuống núi cuộn camp lại – đèn dần lên bên cây đa sáng lung linh cả một vùng. Tụi mình ướp hải sản, làm muối tiêu rừng ướp con gà nướng ăn cùng mẻ xôi dừa, vài củ khoai mật, một ít salad. Mấy chai rượu sochu mang từ phố lên , chả cần phải ướp lạnh, đem ngâm nước suối cũng đủ lạnh để phà phà thưởng thức. Rượu xuống cay xè ấm đầu cuống họng, đâu ngoài kia gió vẫn còn ríu rít qua kẽ tai. Mọi người ngồi quây quần quanh đống lửa, chén anh chén chị ăn uống chuyện trò, sương đêm phả xuống giữa nền trời tối om. Ấm áp, thân quen.
Lời kết:
Một chuyến lên Dalat Camp ngắn ngày những tưởng cảnh đông đúc của dịp lễ nhưng lại trái ngược hẳn. Vùng ngoại ô vắng thưa người, cảnh sắc lại in dấu mạnh mẽ, dù có cố gắng miêu tả thế nào, chỉ khi tự mình đặt chân đến chốn đây, bạn mới có thể cảm hết nhịp điệu đa chiều của chính nó.
Có một Dalat Camp sáng sớm ẩn mình trong màn sương dày đặc, bước trên những con đường mòn nhỏ, băng qua cây cầu tạm để đứng nhìn ngắm bình minh. Nắng reo bên suối đó chợt rùng mình vì cái đẹp đến ngây ngất lòng người, từ màn đêm đen kịt kia thay bằng những lớp nắng sớm mềm mỏng len khắp mọi ngóc ngách rừng thông. Tất cả dường như lỗi nhịp.