4.am
Một ngày cuối tháng 9. Trung thu cũng vừa qua. Năm nay vì dịch bệnh mọi thứ ảm đạm đi hẳn. Không đèn lồng, không quầy bánh, không nến, không nhạc cũng không khói bụi kẹt xe như mọi năm. Chắc lại lâu lắm những ông bố bà mẹ mới nghỉ chân thôi lũ lượt chở các cô cậu nhỏ đi các mall, phố đi bộ. Hay đơn giản tấp vào cửa hàng gá rán KFC hay Bon Chon nóng hổi gì đấy…trong ngày Trung thu sum vầy.
Trời cũng về thu rồi ấy nhỉ? Ở Sài Gòn chẳng có thu về lá rụng rơi như Hà Nội. Thế nhưng Sài Gòn cứ mưa miết thôi, lúc thì gắt gỏng, lúc thì rơi lả chả suốt đêm thoảng đâu đó một chút chớm lạnh.
Sáng sớm, 4 giờ sáng. Tôi vội bật dậy với cổ họng khô khốc vì thiếu nước. Trời ngoài kia chưa sáng, ở cái nhà hình chữ nhật ở quận trung tâm Sài Gòn này chẳng lấy nổi tiếng gà mà gáy sớm. Tay cầm cốc nước, tự dưng thèm ngắm biển, thèm cái cảm giác lặng yên nhìn ngắm đường chân trời đến lạ.
Thèm những ngày biển rộng
Thèm đi, thèm lắm, thèm vô cùng, từng cơn thèm cứ liên tù tì như sóng biển vỗ dập dềnh mãi trong lòng.
Chợt ghiền, ghiền cái mùi biển táp vào mặt, sáng ra nằm dài trên cát, đằng kia gần thôi sóng ùa tới vỗ vào mặt như lay tỉnh. Sóng rì rào, rì rào như hát, thoải mái và hồi hộp chờ mặt trời nhô lên từ đằng xa, và mỗi lần lặng ngắm bình binh say đắm như thể lần đầu được ngắm.
Chợt thèm cái khoảnh khắc sáng gật gù dậy, vén lều, đằng kia nền trời còn hẵng đỏ hỏn. Pha tách cà phê ít đường một tí, pha thêm chút muối làm kiểu cà phê muối mà tôi thường ngồi nhâm nhi ở góc quán quen ở ga Đà Nẵng nhìn tàu qua. Còn lúc này thì nhìn ngắm biển, một hồi lại vác SUP chèo về phía nền trời với mênh mông là biển rộng.
Mặt trời dần dà lên, nằm phè trên chiếc SUP lênh đênh trên mặt biển nhuốm màu bình minh. Cái màu của nắng tráng xuống biển vàng ươm như bánh tráng xoài Cam Ranh hay nướng ăn vội vì thèm ngây ngất. Nắng lên khẽ nhanh, chân bước trên cát sột soạt, đằng xa là tiếng tàu bè tấp nập, phấn khích chờ đợi những mẻ cá kéo vào bờ với đầy cá mực. Chả mấy chốc lại có mấy bác gái tất bật chạy đến, tất bật quẳng gánh ra cảng bán bán mua mua.
Tiếng khoan khoái của mái chèo trên sóng nước, tiếng máy nổ của ghe thúng về bờ, tiếng mòng biển lượn lờ trên mặt nước, cả tiếng sóng vỗ vào đá,… Tất cả hòa trộn thành một thứ âm thanh giản dị, mộc mạc, yên bình.
Sẽ dạo quanh quất một vòng quanh đảo, ngắm lũ trẻ cười ngả nghiêng trước giờ vào lớp. Dừng chân bên hàng quán ven đường, làm một chén cút lộn xào me, 2 cái bánh xèo gấp đôi topping mực kèm một tô bánh canh chả cá thơm nức mũi cái vị thơm của cá ngừ, của hành phi.
Hột vịt lộn xào me Nhìn thôi cũng đã thèm
Nổ máy chiếc xe số thuê được ven bờ, chạy dọc ven biển qua những khúc quanh, những con dốc ở Bình Lập đến Bình Tiên. Đâu đó vài khe suối từ núi Chúa đổ xuống vắt ngang qua cung đường hòa mình vào biển lớn. Những dãy núi chồm ra ôm lấy biển, biển dịu dàng nép mình vào núi, đôi ba con thuyền đánh cá neo đậu lại. Nước cũng trong vắt đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, những cảnh sắc vừa nên thơ, vừa kỳ vỹ.
Quanh co, bên này là núi, bên kia là biển Những núi đá ăn sâu ra biển
Chập chiều chiều sẽ lên thuyền gỗ của anh Khôi ra bãi Me trên đảo cắm trại. Hoàng hôn dần buông, khi mặt trời nằm trên đỉnh những ngọn dừa cạn kia từ từ chìm xuống phía tây của của vùng vịnh. Lênh đênh trên thuyền tận hưởng những tia nắng cuối ngày, thấy tàu ghe tất bật hối hả chuẩn bị ra khơi lưới cá.
Bức tranh hai màu về hoàng hôn và bình minh bên biển kia, tôi đã chứng kiến rất nhiều lần, và mỗi lần cảm xúc đều như thể lần đầu.
Sài Gòn không níu nổi
Lần đầu à, bao lâu rồi tôi không có cảm giác lần đầu nhỉ. Chắc cũng gần nửa năm, từ ngày Covid bùng phát mạnh ở Sài Gòn. Lắm khi cái cuộc sống đô thị đã sẵn cái gò bó, giờ lại gò bó gấp ngàn lần khi hàng loạt chỉ thị mới cũ chồng chất.
Hụt hơi, chán nản, đến mức nhiều lúc đứa bạn cùng nhà thốt lên chán ngấy. Lịch cứ đều 5 ngày test PCR, 3 ngày test nhanh, thức dậy nghĩ hôm nay ăn gì, vòng quay luẩn quẩn, không thể ra đường này bao giờ mới kết thúc ”. Nhiêu đó là đủ biết thành phố này đang ốm, đang ngột ngạt đến nhường nào.
Ôi, đời người được mấy cái hai mươi, ba mươi. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết một cái, những cơm, những gạo, những áo, những tiền, những bạn, những bè, những người, những ta rồi chẳng mấy chốc mấy cái hai mươi, ba mươi đấy lại vụt nhanh không với kịp. Chi ít năm nay, một cái hai mươi đã qua nhanh không ngoái kịp.
Đấy, hồi đó thèm đi, sẽ bốc điện thoại đặt xe, lên app đặt vé tàu. Đến đấy lấy 1 chiếc vé, nơi mà tôi muốn đến cách đây vài trăm cây số. Bước nhanh lên xe tàu, nhìn mọi thứ vùn vụt qua nhanh chóng để về với biển. Còn bây giờ…
Sẽ nhanh thôi…về với biển
Chậc. Trời sáng rõ, những giây phút mơ màng bị kéo ngược trở về thực tại. Tặc lưỡi, thở dài, ngán ngẩm như một người đã sắp tuổi ba mươi vẫn đi làm với sự nghiệp còn chả biết bao giờ mới chớm nở.
“hôm nay chắc … không đi được rồi, ngày mai hay cuối tháng, cũng thế…
nhưng … tháng sau hoặc sau nữa, dịch ổn phải đi biển một chuyến…”
1 comment
😍😍😍